Khát khao xanh

Khát khao xanh https://khatkhaoxanh.wordpress.com Bài mới nhất bấm vào đây

Ta về trời đất Hồng Lam

HoangKimoNghean
Hoàng Kim

Ta về trời đất Hồng Lam
Bâng khuâng bước dưới trăng vàng lộng soi
Ngực trần chạm tới thảnh thơi
Nghe lưng thấu đến bồi hồi đất quen.
Linh miêu chốn Tổ Rồng Tiên
Quấn quanh trao gửi nổi niềm Thái Sơn
Hỡi ai là kẻ phi thường
Đỉnh chung dâng nén tâm hương nhớ Người.

Truoc den
Hoàng Kim

Anh như cơn mưa ngọt đầu mùa
Mang đến niềm vui của ngày gieo hạt
Mai Việt nở bừng khoe sắc
Đằm thắm ”Lời thì thầm của dòng sông”

Anh và em như bức tranh tĩnh vật treo tường
Một đôi bình gốm qúy
Cặp bình giản dị
Sang trọng,
khiêm nhường
tỏa sáng cho nhau

Anh mang đến cho em giấc ngủ nhiệm màu
Xoá đi ưu tư phiền muộn
Anh vỗ về em
bằng lời ru ngọt ngào cảm động
Tìm những nét cao quý nhất trong em
mà trân trọng giãi bày

Anh thân yêu
Nay anh đã xa rồi
Em vẫn ước mong anh
Đợi anh ngày trở lại

ĐỢI ANH
(Bài thơ của sự khát khao chờ đợi)

Anh Vạn An là chủ bút của blog THƠ VÀ VẼ. Anh là người trãi nghiệm, giản dị và tinh tế. Anh đã thân ái chào cư dân blog để đi đâu không rõ. Việc anh vắng lâu đã làm nhiều người sững sờ, trong đó có Lâm Cúc, Huỳnh Mai, Bích Nga, Hoài Vân, Phương Phương SG, Juliete … và tôi là những người thường được anh dành ưu ái cảm nhận. Tội nghiệp cho Juliete, sau khi anh đi, cô cũng bặt tin luôn kể từ dạo đó. Thế mới thấy những người tri kỷ họ quý nhau đến dường nào!

Bất cứ ai đã từng tiếp xúc với trang weblog của anh Vạn An đều nhìn nhận rằng đây là một nhà họa sỹ bậc thầy và là một nhà thơ tài hoa. Tôi đã viết bài thơ “Đợi Anh” cho anh, cho tôi, cho con tôi và cho những người yêu đang khao khát chờ đợi. Tôi cũng viết bài thơ này cho những người thân thương đang ngóng đợi người thân hoặc ngóng trông điều lành và niềm vui. Cái giá của sự chờ đợi thật lớn. Hạnh Phúc thay cho ai biết mình đang được yêu thương và chờ đợi và thực sự hiểu hết cái giá của sự khắc khoải chờ đợi đó.
XedanLamChieuDong

(1) Lộc xuân: https://hoangkimvietnam.wordpress.com/locxuan/

Đến với những bài thơ hay

HOA CÚC DẠI

Đồng quê tôi có một nơi
Hoa cúc dại nở trắng trời, gió bay
Chênh vênh nắng rãi mùa cày
Hoa vin nắng xuống. Cuối ngày trăng lên.

Dường như là sợ tôi quên
Em đem hoa rắc cả trên lối về
Thế là một mảnh tình quê
Cứ giăng mắc mãi lời thề của nhau.

Ngày em về với lầu cao
Nhành hoa thuở ấy găm vào xót xa
Giã từ lối cũ cỏ hoa
Cái thời cúc dại sinh ra nỗi niềm.

Giữa ngàn hương sắc thần tiên
Có còn một chút hoa riêng góc trời?
Mùa cày vẫn trắng hoa rơi
Ta còn vơ vẩn bóng người… năm xưa…

Dương Phượng Toại

2003

Như là có nhau

Ban mai
KHÁT KHAO XANH. ” Xin trời cho sợi nắng mai / Tôi đem trói những dông dài cất đi / Ngày sang hái lá nhu mì / Làm thơ, đem đổi chút gì… nhớ thương.” Như là có nhau có lẽ là bài thơ hay nhất trong chùm Thơ Huỳnh Mai do anh Nguyễn Trọng Tạo tuyển chọn và giới thiệu. Bài thơ đẹp như sợi nắng mai. Đúng là viên ngọc quý, một giấc mơ hạnh phúc …

NHƯ LÀ CÓ NHAU

Xin trời cho sợi nắng mai
Tôi đem trói những dông dài cất đi
Ngày sang hái lá nhu mì
Làm thơ, đem đổi chút gì… nhớ thương

Một mai mưa nắng vô thường
Tôi mang trải suốt quãng đường người qua.
Rồi mai dẫu có đi xa
Còn đôi chiếc lá gọi là có nhau.

Lá xanh rồi sẽ lá nâu
Nhưng tình yêu mãi thắm màu biếc xanh
Hôm nay trời nắng thật lành
Dông dài tôi giữ hóa thành… nụ hôn.

HuynhMai
Huỳnh Mai  (ảnh rút từ Lộc xuân)


Lời bình của Nguyễn Trọng Tạo

THƠ HUỲNH MAI

NTT: Huỳnh Mai xuất hiện trên Blog Vnweblogs.com đã 7 năm nay với một giọng thơ ngọt ngào và rất dịu dàng. Khác với nhiều cây bút thích ồn ào, chị lặng lẽ khép mình bên vườn địa đàng để thụ hưởng hương thơm vị ngọt của tình yêu và cả những chát đắng của trái đời không may mắn. Nhưng sau tất cả, là một tấm lòng nhân hậu và vị tha. Bạn cứ lặng lẽ đọc thơ Huỳnh Mai, và bạn sẽ gặp một hồn thơ thật đáng yêu…

MƠ THẤY CẦU VỒNG

Đêm qua mơ thấy cầu vồng
Mà sao…
cơn bão trong lòng
chưa tan.
Dẫu nguôi ngoai với thời gian
Hoa trong vườn
đã phai tàn sắc hương…

NHẬT KÝ CHO ANH 2

Anh ạ, chiều nay em viết cho anh
Ngoài kia mưa và gió ào ạt thổi
Em chẳng biết bởi vì đâu tóc rối
Tại gió lùa, hay vì mải nhớ anh.

Tháng Sáu về cơn nắng cứ đành hanh
Trời đỏng đảnh, hay giận hờn vô cớ
Em thương anh đi, về… khi gió trở,
Che bên này, mưa lại ướt bên kia.

Những nhọc nhằn giá có thể sẻ chia
Em xòe tay nhận thêm phần vất vả
Cứ ray rứt khi còn xa xôi quá…
Và chúng mình, tưởng một, vẫn là hai

Em muốn gởi yêu thương vào ban mai
Cho cái nắng dịu dàng đi một chút
Trưa mùa Hè cơn nóng đang hừng hực
Bỗng mát lành trên quả sấu xanh non.

Em muốn gởi tình yêu vào hòang hôn
Chiều rơi xuống… lòng mình yên ắng lạ
Đêm diệu kỳ, đêm đừng trôi nhanh quá…!
Để chúng mình…, giấc ngủ hướng về nhau.

LÃNG BẠC TỰ TÌNH

Anh đưa em về thăm Hà Nội nghe anh!
Về với những cái tên
Hồng Hà, Nhật Tân, Thuỵ Khuê, Trúc Bạch…
Cùng ngắm chiều buông trên hồ Lãng Bạc,
Lặng nghe câu thơ tình…
trong tiếng sóng vỗ
…tự ngàn năm.

Có vòng tay anh những sớm sương giăng
Âu yếm nhẹ choàng qua bờ vai nhỏ,
Em đâu ngại trời mùa thu đầy gió
… sắt se lùa, run rẩy… heo may.

Bình minh lên óng ả sắc mây…
Mình thả thuyền trôi trên mặt hồ lấp lánh
Con thuyền chòng chành say…
… như mình say tình yêu thỏa bao ngày xa cách,
Ứ hự nhịp chèo… bỏ mái buông lơi.

Giữa bát ngát sóng xô và bát ngát trời…
Mình gởi trao tình yêu dạt dào cùng Lãng Bạc
Anh làm thơ, anh đàn… em hát…
Như nàng Giáng Tiên với quan Trạng thuở nào.

Mình say rồi… con sóng vỗ lao xao…
Nói gì nhỉ? Sao yêu nhiều đến vậy!
Lãng Bạc… dành tặng riêng mình đấy
Để cả một đời em yêu Hà Nội, yêu Anh.

26.05.2008

CHẲNG ĐỢI MÙA, CÀNH CÂY CHÚNG CƯỚI NHAU

Anh xem kìa, cành cây chúng cưới nhau (*)
Có phải đợi đến mùa Thu đâu nhỉ?
Những chiếc lá trong nắng vàng run rẩy…
Trao cho nhau những nụ hôn nồng.

“Hà Nội mùa này anh nhớ em không?”
Anh đã bảo, sao lòng em cứ hỏi.
Sài Gòn mùa này nắng mưa giăng lối
Em mong thầm có anh đón đưa.

Anh xem kìa, hàng cây hạnh phúc chưa?
Đấy, bóng nắng tròn xoe như nhẫn cưới! (**)
Lão me già có lẽ… gần trăm tuổi
Vẫn dịu dàng như thuở mới yêu nhau.

Bây giờ vừa mới tháng Năm.
Lũ ve hát, bảo… “còn… chờ chi nữa?
Trên phố xá Phượng hồng đang thắp lửa,
Rực rỡ như màu áo cô dâu”.

Chẳng đợi mùa, cành cây chúng cưới nhau…!

HÀ NỘI MÙA CÂY TRÚT LÁ

Anh ạ, Hà Nội mùa này cây trút lá
Có chiếc nào rơi đến tận nơi này?
Mà em nghe tiếng thì thào của gió
Nói lời tình trên mỗi tán cây.

Trời Sài Gòn vẫn ngập nắng chiều nay
Lá vẫn xanh trên từng con đường nhỏ.
Nghe thương lắm những lối mòn nơi đó
Một chiều nào in dấu chân ai qua.

Có chiếc lá nào mang dấu môi xa
Tha thiết gửi người yêu … người Hà Nội.
Anh nhé, chậm thôi… đừng vội!
Để con phố quen thủ thỉ nói bao điều.

Anh nghe không những tiếng xạc xào?
Của lá đấy! lời em yêu anh đấy .
Bao nhiêu lá, bấy nhiêu lời bỏng cháy
… và cũng là ngần ấy nụ hôn trao.

27.04.2008

EM GIỜ… CÓ BIỂN VÀ ANH

Anh tự ví mình như biển khát chênh chao
Lúc dịu êm, lúc ầm ầm bão tố.
Biển mênh mông … với tận cùng nỗi nhớ…
Gọi tình yêu trên lưng sóng bạc đầu.

Cảm ơn những bất ngờ…
Khi đợt sóng ồn ào trầm xuống đáy biển sâu,
đánh thức loài ốc nhỏ.
Em trốn trong chiếc vỏ ốc hiền lành,
e ngại tình yêu đầy sóng gió…

Bất ngờ ta tìm thấy nhau.

Sóng đưa em về bờ cát bình yên
Mỗi sớm mai ngắm mặt trời lên chói lọi,
thóat khỏi chiếc vỏ ốc lạnh lùng,
tìm thấy bao niềm vui mới…

Em giờ… có biển, và Anh.

20.04.2008

CÓ NHỮNG LÚC MÌNH GIẬN HỜN NHAU

Có những lúc mình giận hờn nhau
Lòng em buồn như trời mưa tháng Sáu.
Đang mùa hè mà như mùa giông bão.
Lời nói thoảng qua, đã ướt mi rồi.

Đêm nay ngoài kia không có ánh sao trời…
Để rót vào em những giọt bình yên,
Dù bé nhỏ.
Mình đã ước mong cùng nhau vượt qua sóng gió…
Có lẽ nào buồn, giận rất vu vơ.

Nếu có một giây phút tình cờ
Em hờn dỗi vì những điều rất nhỏ…
Một chút thôi, nhẹ qua như cơn gió…
Là em yêu anh nhiều đấy, biết không anh?

Tình yêu như quả chín ngọt lành
Trong vườn tháng Tư đầy nắng.
Ta nâng niu, cảm ơn cuộc đời đã tặng
Đừng để buồn lòng nhau nữa,
… nghe anh!

16.04.2008

VỀ ĐÂY… NGHE ANH

Anh về thăm quê em nhé anh
Miền Tây hiền hòa, mênh mang sông nước
Cây trái sum xuê bốn mùa quả ngọt
Ăn nhãn lồng, nghe điệu lý chim quyên.

Đêm sáng trăng nghêu ngao gõ mạn thuyền
Say đắm nghe ai hát câu vọng cổ
Về đây nhé anh, mượn tiếng hò thổ lộ
Chẳng biết tự khi nào ta đã yêu nhau.

Về đây nhé anh, hát điệu lý qua cầu
Anh đón em giữa mùa lúa mới.
Tay nắm tay mà nghe lòng bổi hổi
Thương em thật nhiều bởi hai tiếng “dạ thưa”.

Đất miền Tây sớm nắng chiều mưa
Anh thương em là thương cả mưa cả nắng
Anh về đây để biết mình yêu lắm
Một nụ cười, một ánh mắt đong đưa.

Anh nhé, về đây chẳng ngại đường xa
Em đón anh bằng tình yêu ngọt ngào như trái chín.
Đôi chiếu Định Yên đang đợi mùa ước hẹn
Ta đón nhau về, dệt hạnh phúc, nghe anh!

08.04.2008

THÁNG TƯ VÀ NỖI NHỚ

Tháng Tư rồi! tíu tít giọng ve ngân
Loáng thoáng tiếng ai gọi người yêu ngọt lịm
Con đường em về chiều nay lung linh hoa tím
Cơn mưa nhẹ qua, nắng ửng sắc cầu vồng.

Tháng Tư về, anh có nhớ em không?
Nắng hun hút như mắt nhìn chờ đợi
Gió thổi từ bên kia hay từ nơi anh thổi tới?
Cứ đùa, nghịch… rối tóc em.

Tháng Tư về cho em nhớ anh thêm,
Đan những ngón tay, giữ thời gian trôi thật chậm
Nơi ấy tháng Tư anh có nghe nhịp tim em đập
Giật mình nghe tiếng lá rơi?

Tháng Tư ơi! Tháng Tư ơi!
Em gởi về anh hạt mưa dịu mát của trời,
… của em, của miền nhung nhớ

Anh có hay chiều nay…
Hạt mưa về rơi bên bậc cửa
Lóng lánh vỡ òa sắc tím yêu thương.

25.03.2008

THÁNG BA ƠI…!

Em biết bây giờ chỉ mới tháng Ba.
Nhưng có cơn mưa bất ngờ làm trái tim em sũng ướt
Nên bất chợt nhớ mùa thu quay quắt
Mà không hay mùa Hạ đến bên mình.

Mùa Hạ sẽ cho em những giọt nắng lung linh.
Chỉ cần nắm tay và giữ chặt,
Cùng ngước lên nhìn bầu trời xanh ngút mắt,
Mùa Hạ vỡ òa, vời vợi yêu thương.

Tháng ba bên em qua những con đường
Có lá me rơi đầy và gió lộng
Tháng ba ơi! Hỏi lòng mình có gì…
…sao nắng trưa cháy bỏng…
Đợi đêm về thắp nến cả trời sao.

Tháng ba ơi, sao quá ngọt ngào
Dịu dàng thế, và cũng hừng hực thế.
Em bối rối giữa những điều không thể và có thể…
Khi hạnh phúc bất ngờ đến giữa tháng ba.

19.03.2008

MÙA THU CÒN XA LẮM

Bây giờ chỉ mới tháng Ba
Em biết mùa thu còn xa mà vẫn nhớ.
Ngày mùa thu đi…lời tạ từ dang dở.
Có khi nào anh chợt nhớ em không?

Thu vẫn là mùa thu ấy mênh mông…
của anh, của em, của một thời vụng dại?
Ước chi gió đưa mùa thu trở lại
Dẫu mùa sang nắng trải chói chang lòng.

Em sẽ trải thơ tình nơi thềm vắng để hong
Cho ấm lại những ngày xưa tháng cũ.
Mưa mùa này có ai xòe tay giữ,
Cất trong lòng,đếm giọt để ưu tư?

Có khi vì yêu bỗng hóa ngây ngô
Biết xa thế nhưng vẫn chờ mong thế.
Lắm lúc em muốn tin một điều không thể
Là mùa thu xưa bất chợt sẽ quay về.

Em ước mong có một khoảng trời…
chỉ có mùa thu, em, anh, và kỷ niệm…
Để được gần nhau như chưa từng xa vắng…
Dẫu biết bây giờ chỉ mới tháng Ba.

08.03.2008 

THÀNH PHỐ MÙA ĐÔNG

Đâu vắng mất tiếng chim trong vòm lá
Ngày mùa Đông thành phố khoác sương mù,
Ta bỗng thấy yêu từng giọt nắng
Đang rót vào ô cửa, hình như…

Cái lạnh Sài Gòn chẳng đủ để co ro,
Để bàn tay tìm một bàn tay. Nhớ!
Lá non rung khẽ khàng như tiếng thở,
chợt thật gần, chợt bãng lãng xa xôi.

Gió  vô tình mang những đóa vàng rơi
…nhè nhẹ chạm vào đời đang mở ngỏ.
Có ai đó đợi chờ ai đâu đó,
chẳng biết mùa đang gởi chút hương say.

Ai một mình ngang qua ngõ sớm nay
Có thấy mùa Đông phương Nam
dịu dàng như con gái?
Có ánh mắt ai đó còn ngần ngại…
Chẳng nói gì, chỉ đăm đắm trông theo.

13.01.08

ĐỪNG

Đừng anh nhé! Đừng nhìn em như thế
Đừng đốt em bằng ánh mắt nồng nàn.
Em cháy hết sẽ không còn gì nữa.
Lửa tình yêu vừa bén đã vội tàn.

Đừng anh nhé! Đừng ân cần như thế.
Đừng xua bão vào góc nhỏ bình yên.
Em yếu đuối và trái tim yếu đuối
Sẽ khóc nhiều khi anh đến rồi quên.

Anh đừng nói, để em còn im lặng
Cứ ơ hờ như buổi mới vừa quen.
Lỡ có xa, lòng em không dậy sóng
Đau một đời với nỗi nhớ không tên.

Đừng ghé vai, để ý nghĩ đầy thêm,
Giật mình, khi lòng bất chợt…
Đừng đắm đuối, để rồi em thảng thốt
Dỗ mình như tự chiêm bao.

31.12.2007

NỬA TRÁI TIM

Còn không người ơi một nửa trái tim?
Trái tim đã lăn lóc qua cuộc tình đầy sóng gió.
Trái tim ta cũng chỉ còn một nửa
Cũng may biết mình cần nhau.

Chẳng phải là yêu, chẳng  duyên nợ gì đâu
Chỉ để sẻ chia vui buồn hờn giận
Người và ta đã nhiều phen lận đận
Hạnh phúc đã nhiều lần vuột khỏi tầm tay.

Ta và người cùng chọn lối chông gai
Dẫu vấp ngã, vẫn hướng về phía trước.
Bạn tôi ơi! Làm sao mình biết được
Khổ đau còn tiếp nối hay không.

Đường mình đi sẽ không có hoa hồng
Tình yêu cũng chênh vênh đầy khốn khó.
Ta vẫn sẽ yêu bằng trái tim và hơi thở
Khi mỗi người chỉ còn nửa trái tim.

Hai nửa trái tim kề lại không tròn.
Cũng đủ mùa Đông bớt lạnh.
Cũng đủ xôn xao những chiều cô quạnh
Chờ mong nắng ấm sang mùa.

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG

Thu đến
Thu đi
Thu lại đến
Người đi ! Có ngoảnh lại bao giờ ?
Không ai ru ta ! Ta ru mình vậy
Cho đến lúc nào được hoá giải bởi giấc mơ !

Em ru mình giữa ngọn gió mùa Đông
Cái ngủ đi tìm giấc mơ
nhọc nhằn, khô héo
Hơi ấm chẳng đủ vỗ về
giấc mơ lạnh lẽo.
Chập chờn, mong manh.

Mơ…
Em đi về phía không anh…
Bỏ lại sau lưng những lời hò hẹn.
Ký ức những lời yêu không trọn vẹn
nhạt nhòa như khói, như mây.

Em trốn khỏi mình, trốn những lần say,
trốn lối quen xưa, trốn tình khúc cũ.
Em quên anh như chưa từng  nhớ,
chưa từng mong đợi một thời.

Mơ…
Em đi về phía mặt trời…
Đốt cháy tim mình bằng lửa đỏ
Rũ hết những muộn phiền cho mây cho gió…
Tan biến vào bao la.

Mơ…
Lối đi về phía ấy chẳng có hoa,
chỉ có nhọc nhằn sỏi đá
Bỗng một ngày tình yêu hóa thành xa lạ
Chạm ngõ cuộc đời mình…
…mà cứ ngỡ chưa quen.

THƠ CUỐI MÙA THU

Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu
Và em – một mình, quạnh quẽ.
Chút nắng nhạt cuối chiều rơi nhẹ
Nghiêng nghiêng, đăm đắm nỗi buồn.

Mùa Đông đang đến gần hơn
Sao chẳng nói những gì mình chưa nói?
Có phải bởi mùa thu qua rất vội?
Em vụng về không níu nổi thời gian?

Cuối mùa, hoa cúc chưa thôi vàng
Vẫn đắm đuối mơ những ngày ngập nắng.
Chỉ có em miệt mài trong khỏang lặng
Tự ru mình mà tim chẳng bình yên.

Bài thơ tình câu chữ bỗng chông chênh
Trượt ngã về  nơi bắt đầu nỗi nhớ
Chạm vết đau xưa, giật mình bỡ ngỡ
Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu.

TÌNH TỰ MÙA THU

Thôi anh đừng tìm lại
Những mùa vàng xa xưa
Đừng chạm vào quả đắng
Để bình yên bốn mùa.

Em đi tìm hạnh phúc
Lạc đến bên hiên đời
Anh ngập ngừng hé cửa
Có nghe tình vừa rơi?

Nghe giữa mùa chơi vơi
Nỗi nhớ về thấp thóang
Chờ anh nắn phím đàn
Một trời thu tỏa nắng

Cuộc đời không phẳng lặng
Ta hãy dìu nhau đi…
Tình sẽ thôi sóng gió
Đơm quả lành trên cây.

SÔNG VÀ BIỂN

Dòng sông em bắt đầu từ biển của anh.
Có lẽ thế,
Nên lòng sông không phẳng lặng.
Biển của anh
Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng,
Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên.

Dòng sông em bắt đầu từ anh.
Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ.
Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ
Nơi sông và biển giao hòa.

Dòng sông em chảy về phía biển anh,
Đếm thời gian bằng từng giờ từng phút,
Bằng hơi thở cuộn tràn trong ngực,
Cuốn về phía anh, thành sóng dâng trào.

Biển sẽ cuốn em về tận nơi nao?
Có thể đi đến cùng trời cuối đất?
Biển dữ dội, sôi trào khi gió quất
Hãy cứ hóa em thành muôn sóng  bạc đầu.

11/09/07

KHÔNG LỜI

Hình như có giọt sương
trên cành xanh.
Có tiếng thở dài…
của chiếc lá
đang rơi nhanh.
Nỗi nhớ đang hình thành.

Café quen vàng ánh đèn đêm
Nơi góc phố
hoa điệp vàng
lặng thầm chờ đợi
Có đôi mắt
vì ai…
buồn…
không nói
Bàn tay
chờ hơi ấm một bàn tay.

Bờ vai
chờ…
ấm áp một bờ vai
Có chút lạnh,
chẳng biết từ đâu tới.
Tóc nhớ ai, mà sao tóc rối?
Có đủ dài trói buộc chút mong manh?

LỜI CỦA TRÁI TIM

Trời xui chi hai mình gặp gỡ
Để trái tim em rung lên vì nhớ
Cứ nghĩ bâng quơ, rồi ngập ngừng lo sợ
Trái tim anh có còn chỗ cho mình.

Chẳng có cơn mưa rào bất chợt trói chân,
Mà em cứ muốn gần thêm chút nữa.
Đường xa hóa gần, thời gian như gió…
Giá như mà có thể kéo dài thêm.

Anh và em vừa gặp đã như quen.
Khi phải xa em sợ mình vuột mất.
Khi xa anh em muốn xoay trái đất
Để chúng mình lại được bên nhau.

Em sợ… trong lòng anh… em nghĩa lý gì đâu,
Như cơn mưa thóang qua rồi lại tạnh
Anh mang đến cho em niềm hy vọng.
Có khi nào lại lấy mất không anh?

NỖI NHỚ DỊU DÀNG

Ngày mai có nắng lên chưa?
Tôi hong chút nhớ mới vừa bay sang.
Thương cho cái nhớ dịu dàng
Cách xa mấy bữa võ vàng vì mong.

Thương cho cái nhớ long đong,
Cứ bay trong gió, xoay vòng trong mưa.
Dùng dằng mỗi buổi sớm, trưa,
Lại khi chiều tới vẫn chưa yên bề.

Nhớ đi rồi nhớ lại về,
Quẩn quanh với những đam mê, muộn phiền.
Hôm nay nhớ chợt bay lên,
Cao xanh đưa đẩy nhớ tìm đến tôi.
ANH SẼ LÀ CỦA EM KHÔNG ANH?

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi gặm nhấm dần trái tim yếu đuối.
Em mệt nhoài…
… trò tình yêu rượt đuổi,
Có khi nào tay nắm được tay nhau?

Tình yêu vô hình,
Em bước thấp bước cao
Chẳng biết khi nào mình vấp té.
Cuộc đời phân chia rạch ròi chẵn, lẻ.
Nên hình như em vẫn cứ một mình.

Biết đêm dài rồi sẽ tới bình minh
Ngày đêm xoay vòng,
Nhưng thời gian không trôi ngược.
Ai biết được nỗi đau nằm phía trước,
Cứ chực chờ mang cả tuổi xanh đi.

Tờ lịch rơi năm tháng để lại gì?
Anh để lại một khỏang trời đầy gió.
Em chẳng thể mang,
Cũng không thể nào chối bỏ,
Để tình rơi như chẳng phải của mình.

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi đã mòn,
Trái tim nhức nhối.
Mà lời hứa như thể còn trôi nổi,
Em lại miệt mài đuổi bắt những yêu thương

Video yêu thích
Tình ca muôn đời – Phương Thanh
http://www.youtube.com/user/hoangkimvietnam

Cây táo

Ong va Hoa

Apple Tree Cây táo là bài ca thời gian. Lời vàng của William Cullen Bryant (1794-1878) nhà thơ và nhà báo nổi tiếng của Mỹ. Apple là thương hiệu giá trị nhất thế giới

Apple Tree cây táo bài ca thời gian.
Apple Tree,
Táo tây (Malus domestica), còn gọi là bôm (phiên âm từ tiếng Pháp: pomme là một trong những loại cây ăn trái phổ biến nhất trên thế giới. Loài cây thân gỗ này thuộc họ Hoa hồng (Rosaceae). Ở Việt Nam, Táo có thể chỉ đến một trong các khái niệm:1)  Họ Táo Rhamnaceae; Chi Táo ta (gồm Táo taTáo tàu); 2) Táo tây; 3) Một số loài thuộc chi Prunus, phương ngữ Nam Bộ gọi là táo, phương ngữ Bắc Bộ gọi là mận; 4) Táo Quân, các vị thần bếp trong truyền thuyết Việt cổ và Trung Hoa; 5) Táo bón là trạng thái đi tiêu phân khô cứng, buồn đi mà không đi được.

Táo ta Việt Nam (Ziziphus mauritiana) là loại cây ăn quả của vùng nhiệt đới, thuộc họ Táo (Rhamnaceae). Tại Trung Quốc, nó được gọi là táo chua, táo Ấn Độ hay táo Điền (táo Vân Nam), táo gai Vân Nam. Cây có đường kính tán khoảng 4m thậm chí  tới 12 mét và đạt tuổi thọ 25 năm. Nó có nguồn gốc ở châu Á (chủ yếu là Ấn Độ) mặc dù cũng có thể tìm thấy ở châu Phi. Quả là loại quả hạch, khi chín quả giòn, mọng, vị ngọt, mềm, chứa nhiều nước. Các quả chín vào các khoảng thời gian khác nhau ngay cả khi chỉ trên một cây và có màu lục nhạt khi còn xanh và vàng nhạt khi chín. Kích thước và hình dạng quả phụ thuộc vào các giống khác nhau trong tự nhiên cũng như loại được trồng. Quả được dùng để ăn khi đã chín hoặc ngâm rượu hay sử dụng để làm đồ uống. Nó là một loại quả giàu chất dinh dưỡng và chứa nhiều vitamin C.

Cây táo là bài ca thời gian của một loài cây ăn trái phổ biến nhất thế giới. Lời vàng nổi tiếng của William Cullen Bryant (1794-1878) nhà thơ và nhà báo Mỹ đã tạc cây trồng quý này vào văn chương tiếng Anh và văn hóa nhân loại nhưng sự dịch thơ hay và chuẩn sang tiếng Việt khó đến nản lòng : “What plant we in this apple tree? Sweets for a hundred flowery springs To load the May-wind’s restless wings, When, from the orchard-row, he pours Its fragrance through our open doors; A world of blossoms for the bee, Flowers for the sick girl’s silent room, For the glad infant sprigs of bloom, We plant with the apple tree” (tạm dịch ý: Cây táo này của chúng ta. Ngọt ngào cho trăm suối hoa  xuân. Tải cánh bồn chồn của gió tháng năm, Khi các hàng táo đưa hương thơm qua những cánh cửa mở; Một thế giới của hoa cho ong, hoa cho phòng tĩnh lặng của cô gái mòn mỏi đợi chờ, nhánh hoa mừng cho trẻ sơ sinh, Chúng ta trồng cây táo).

Classic Quotes by William Cullen Bryant
(1794-1878) US poet and newspaper editor

“What plant we in this apple tree? Sweets for a hundred flowery springs To load the May-wind’s restless wings, When, from the orchard-row, he pours Its fragrance through our open doors; A world of blossoms for the bee, Flowers for the sick girl’s silent room, For the glad infant sprigs of bloom, We plant with the apple tree.”

Cây táo  Apple là thương hiệu giá trị nhất thế giới. Apple Tree Cây táo là cảm hứng cho sự ra đời của  thương hiệu Apple Inc nổi tiếng thế giới và chính Apple Inc. lại làm bừng sáng giá tri cao quý của Apple Tree, cây táo, một trong những loài quả phổ biến nhất hành tinh.

apple-4219-1412931479.jpg

ĐIỂM CHÍNH. Theo Hà Thu, Vnexpress, 10/10/2014 Thương hiệu Apple được định giá gần 119 tỷ USD. Ảnh: NDTV. Apple vẫn là thương hiệu giá trị nhất thế giới. Đây là năm thứ 2 liên tiếp Táo Khuyết qua mặt Google để chiếm vị trí thương hiệu giá trị nhất thế giới với gần 119 tỷ USD. Ngoài Apple và Google, không có thương hiệu nào được định giá trên 100 tỷ USD, theo báo cáo thường niên Best Global Brands của Interbrand. Hãng tư vấn đánh giá các thương hiệu dựa trên 3 tiêu chí chính. Ngoài năng lực tài chính, họ còn nhìn vào khả năng tăng giá và ảnh hưởng của thương hiệu lên sự lựa chọn của khách hàng.
Apple được định giá 118,9 tỷ USD, tăng 21% so với năm ngoái. Trong khi đó, còn số này tại Google là 107,43 tỷ USD, tăng 15% so với năm ngoái. “Sự tăng trưởng của Apple và Google là minh chứng cho sức mạnh của việc xây dựng thương hiệu”, Jez Frampton – CEO Interbrand nhận xét. Các công ty công nghệ chiếm nửa top 10, với IBM ở vị trí thứ 4, Microsoft thứ 5 và Samsung thứ 7. Trong khi đó, ngành ôtô cũng có 4 đại diện trong top 20 là Toyota (8), Mercedes-Benz (10), BMW (11) và Honda (20). Giá trị 3 thương hiệu xe hơi khác là Audi, Volkswagen và Nissan cũng có sức tăng trưởng vượt bậc với hơn 20%.Hình ảnh táo, ong, hoa và bài ca thời gian.
AppleTree1
AppleTree2
AppleTree3
AppleTree4
AppleTree5
AppleTree6
AppleTree8
AppleTree9
caytao
 
 

Đến với bài thơ hay

EM TÔI

Bao người cũ đã mới rồi
Chỉ còn em vẫn kín thời ngày xưa
Đèo heo mấy bận mút mùa
Mờ môi hút gió nhặt thưa nụ cười

Bao người đã bỏ cuộc chơi
Riêng em nhặt nắng cuối trời ra hong
Bò hóc mắm ủ lòng tong
Để cho bò tó ấm cùng hốc hang

Bao người miếng ngập giữa làng
Hạt mè hột đậu em rang đợi người
Trúc xinh đình rộng phỡn phơi
Em tôi lặng chín cả thời xưa nay

Không lời gửi cuối đuôi mày
Mà nghe đến tận ngất ngây mùa màng
Không lời yểm dụ kim thang
Em tôi bí rợ tập tàng hồn Quê

Em tôi
Cõi mộng
Tôi về…..

Thuận Nghĩa

Nhắm mắt lại đi em

Hoàng Kim

nhắm mắt lại đi em
để thấy rõ giấc mơ hạnh phúc
trời thanh thản xanh
đêm nồng nàn thở
ta có nhau trong cuộc đời này
nghe hương tinh khôi đọng mật
quyến rũ em và khát khao anh
mùi ngây ngất đằm sâu nỗi nhớ
một tiếng chuông ngân
thon thả đầu ghềnh

nhắm mắt lại đi em
hạnh phúc đâu chỉ là đích đến
hạnh phúc là con đường trãi nghiệm
vỗ về, chờ đợi, nhớ thương

nhắm mắt lại đi em
trong giấc mơ của anh
có em và rừng thiêng cổ tích
có suối nước trong veo như ngọc
có vườn trúc và ngôi nhà tranh
có một đàn trẻ thơ tung tăng
heo gà chó mèo ngựa trâu
nhởn nhơ trên đồng cỏ
tươi xanh

nhắm mắt lại đi em,
tận hưởng thú an lành

 

Video nhạc và cảnh đẹp tuyệt vời. Những khoảng khắc thư giản thật quý. Quà tặng vô giá của cuộc sống.

 

Gửi em

HaNoimuadongnam1946

Hà Nội mùa đông năm 1946Nỗi nhớ mùa đông.

Chớm đông rồi đấy em
Yêu và thương đằm lắm
Trời se se gió lạnh
Em nhớ giữ ấm mình …
 
HK

Nỗi nhớ mùa đông 

Dường như ai đi ngang cửa.
Gió mùa đông bắc se lạnh.
Chút lá thu vàng đã rụng.
Chiều nay cũng bỏ ta đi.

Nằm nghe xôn xao tiếng đời.
Mà ngỡ ai đó nói cười.
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy.
Giờ đây cũng bỏ ta đi .

Làm sao về được mùa đông.
Dòng sông đôi bờ cát trắng.
Làm sao về được mùa đông.
Để nghe chuông chiều xa vắng.
Thôi đành ru lòng mình vậy.
Vờ như mùa đông đã về.

Nắm chặt tay anh đi em !

Hoàng KimAnh ước mong em đến đây
Giữa hoa lá cỏ cây
Của mùa Xuân ngập nắng
Trời hóa xanh trong
Sau cơn mưa chiều bất ngờ rơi nặng
Gió mang hương đồng tha thiết tặng em.Đừng hỏi anh sao mãi ước mong thêm
Dù mình đã trao những lời hạnh phúc
Biết bao yêu thương,
giận hờn, cơ cực
Dẫutraonhậnhoài
cũng chẳng đủ cho nhau.Trong cái nắng chiều,
Dòng người đang đi  vội vã
Sao anh nhớ em đến vậy!
Ước được nắm tay em
Mặc dòng người xô đẩy,
Vượt qua phốđông
ngã năm, ngả bảy…
Đi đến tận cùng
Hạnh phúc tình yêu.Là điều anh ước mơ bấy lâu
(Và chắc em cũng vậy).
Đừng cười anh, em nhé!
Ước mơ của anh nhỏ nhoi, bình dị.
Mong cho những lứa đôi như mình
Mãi mãi yêu thương!Nắm chặt tay anh đi em!
Bằng lòng theo anh
Cho dẫu cuộc đời
Nhiều khi xô ta ngã
Anh nguyện suốt đời
làm chỗ dựa của đời em.
Em mãi là ngôi nhà
hạnh phúc bình yên!Giữ chặt tay anh đi em!
Bởi khi mình đã trong nhau
Thì vất vả đọa đầy
cũng không chia cắt nổi
Mình đã tri kỹ với nhau rồi
Thì chẳng thể nào
Vuột khỏi đời nhau.

Nhớ Núi

Ngày vui nhớ núi Chứa Chan / chán chưa, chưa chán lại càng Chứa Chan (Núi Chứa Chan. lục bát Hoàng Kim)

Hoàng Kim

Ngày vui  lại nhớ chứa chan (*)
chán chưa, chưa chán lại càng chứa chan …

Ngày vui có nhớ nhau không?
Nôn nao lòng lại giục lòng nhớ thương
Chân đi muôn dặm nẻo đường
Phải đâu cứ đất quê hương mới là …

Đêm nằm nghe gió thoảng qua
Nồng thơm hương lúa, đậm đà tình quê
Chợt dưng lòng lại gọi về
Vùng quê xa với gió hè chứa chan

Vục đầu uống ngụm nước trong
Nhớ sao nơi ấy ngọt dòng sông xanh
Nhớ từ chốn ấy xa em
Nhớ lên núi biếc, mây xanh lững lờ

Xa em từ bấy đến chừ
Một vầng trăng sáng, sẻ chia đôi miền
Em về nơi ấy đồng xanh
Anh đi muôn nẻo với niềm nhớ thương

Nằm đêm lưng chẳng tới giường
Nôn nao nhớ núi, nhớ rừng canh khuya
Trường Sơn lá đỏ (**) xa mờ
Thái Dương ngày mới tiến vô Sài Gòn.

Giữa ngày vui nhớ Chứa Chan
Nôn nao nổi nhớ thủy chung vẹn toàn
Phải vì vất vả gian nan
Bao năm tình nghĩa nhớ thương đến rày …

Non sông những tháng năm này
Lọc muôn sắc đỏ cho ngày hội vui
Nhớ em trong dạ bùi ngùi …
Trông trời hoa, nhớ đất trời Chứa Chan.

(*)  Núi Chứa Chan còn gọi là núi Gia Ray hay núi Gia Lào thuộc huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai, là ngọn núi cao thứ hai khu vực Nam Bộđồng bằng Sông Cửu Long, với chiều cao 800m so với mặt nước biển. Núi Chứa Chan nổi tiếng với phong cảnh hùng vĩ.
(**) Lá đỏ (thơ Nguyễn Đình Thi, nhạc Hoàng Hiệp)
(***) Ngày Thống nhất đất nước, anh em cùng gặp nhau giữa thành phố.

Dạo chơi non nước Việt

Anh và em,
chúng mình cùng nhau
dạo chơi non nước Việt ! (xem tiếp)…

Thơ hay về Biển

Ngày mới ảnh Hoàng Kim

DẠY VÀ HỌC. Trang www.dayvahoc.blogtiengviet.net tuyển chọn thơ hay về biển. Trong đó có những bài được nhiều người ưa thích như: Tổ quốc nhìn từ biển của Nguyễn Việt Chiến; Biển của Puskin; Biển của Xuân Diệu, Thơ viết ở biển của Hữu Thỉnh; Biển một bên và em một bên của Trần Đăng Khoa; Thuyền và biển của Xuân Quỳnh; Giao hưởng biển của Vũ Thanh Hoa; Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi của Nguyễn Trọng Tạo; Biển núi em và sóng của Đỗ Trung Quân; Núi và  biển Nha Trang của Hồ Tịnh Tâm; Biển, Núi, Em và Anh (chưa rõ tác giả).  Đừng ví em là biển, nhạc Trần Thanh Tùng, thơ Minh Thiên, trình bày Anh Thơ. Ai thấy mình vĩ đại muốn tự hiểu giọt nước trong biển cả hãy đứng trước biển. Ai muốn học bài học vô giá thiên nhiên và cuộc sống hãy đứng trước biển. Ai muốn tìm hiểu huyền thoại Lạc Long Quân và Âu Cơ, học khí phách người Cha “đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển khơi” hãy đứng trước biển. Ai muốn hiểu vũ trụ bao la, trời, núi, biển, sóng và sông hãy đứng trước biển. Biển là bài học mênh mông về Quê Hương, Tổ Quốc: Sóng yêu thương vỗ mãi đến vô cùng.

Tổ Quốc nhìn từ biển

Thơ Nguyễn Việt Chiến
Nhạc Quỳnh Hợp

Nếu Tổ quốc đang bão giông từ biển
Có một phần máu thịt ở Hoàng Sa
Ngàn năm trước con theo cha xuống biển
Mẹ lên rừng thương nhớ mãi Trường Sa

Đất Tổ quốc khi chập chờn bóng giặc
Các con nằm thao thức phía Trường Sơn
Biển Tổ quốc chưa một ngày yên ả
Biển cần lao như áo mẹ bạc sờn

Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao quần đảo
Lạc Long cha nay chưa thấy trở về
Lời cha dặn phải giữ từng thước đất
Máu xương này con cháu vẫn nhớ ghi

Đêm trằn trọc nỗi mưa nguồn chớp bể
Thương Lý Sơn đảo khuất giữa mây mù
Thương Cồn Cỏ gối đầu lên sóng dữ
Thương Hòn Mê bão tố phía âm u

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao thương tích
Những đau thương trận mạc đã qua rồi
Bao dáng núi còn mang hình góa phụ
Vọng phu buồn vẫn dỗ trẻ, ru nôi

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao hiểm họa
Đã mười lần giặc đến tự biển Đông
Những ngọn sóng hóa Bạch Đằng cảm tử
Lũ Thoát Hoan bạc tóc khiếp trống đồng

Thương đất nước trên ba ngàn hòn đảo
Suốt ngàn năm bóng giặc vẫn chập chờn
Máu đã đổ ở Trường Sa ngày ấy
Bạn tôi nằm dưới sóng mặn vùi thân

Nếu Tổ quốc neo mình đầu sóng cả
Những chàng trai ra đảo đã quên mình
Một sắc chỉ về Hoàng Sa thuở trước (*)
Còn truyền đời con cháu mãi đinh ninh

Nếu Tổ quốc nhìn từ bao mất mát
Máu xương kia dằng dặc suốt ngàn đời
Hồn dân tộc ngàn năm không chịu khuất
Dáng con tàu vẫn hướng mãi ra khơi

Nguyễn Việt Chiến
(*) Mới đây người dân huyện đảo Lý Sơn đã tìm thấy một sắc chỉ của vua triều Nguyễn năm 1835 cử dân binh ra canh giữ đảo Hoàng Sa

Biển

Puskin (Nga)

Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh, xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng

Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to, gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau – cay đắng

Không gió lớn, sóng to không là biển
Chẳng nhiều cay đắng, chắng là yêu…

Biển

Xuân Diệu

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…

Anh xin làm biển biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc chiều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm.

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết

Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

Thơ viết ở biển

Hữu Thỉnh

Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn

Gió không phải là roi mà đá núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngã
Vì em…

* Nhạc sĩ Phú Quang phổ nhạc bài này thành bài hát
thể hiện ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng

Biển nỗi nhớ và em

Em xa anh,
Trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm một chút đã cô đơn

Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Em không phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím

Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay em chẳng đến
Bởi sóng đã làm anh
Nghiêng ngã vì em.

Thơ tình người lính biển

Trần Đăng Khoa

Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng
Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng
Biển một bên và em một bên

Biển ồn ào, em lại dịu êm
Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ
Anh như con tầu, lắng sóng từ hai phía
Biển một bên và em một bên

Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn
Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc
Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc
Biển một bên và em một bên

Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên
Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng
Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng
Biển một bên và em một bên.

Vòm trời kia có thể sẽ không em
Không hiểu nữa. Chỉ có anh với cỏ
Cho dù thế thì anh vẫn nhớ
Biển một bên và em một bên…

Thuyền và biển

Nhạc Phan Huỳnh Điểu
Thơ Xuân Quỳnh
Thể hiện Quang Lý

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Giao hưởng biển

Vũ Thanh Hoa

ướt
cát mịn
phập phồng
trần ngực biển
lưỡi thanh âm giao hưởng ngút mây trời

dừa rừng rực vươn thẳng cây đón đợi
mơ màng dương lún phún lá đong đưa
ngây ngất sóng
cơn cuồng phong
chạm đáy
thăm thẳm xanh mạch chảy
tận khôn cùng
vòng hoan lạc siết bến bờ
ngây dại
cổng thiên đàng he hé nụ mung lung
thở trong thở
cuốn về hun hút bão
thân ghì thân
run rẩy nhịp tinh cầu
dòng nham thạch phun quyện hòa núi lửa

trôi
bềnh bồng
phiêu dạt
cánh buồm
yêu 
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi

Nguyễn Trọng Tạo

Anh trót để ngôi sao bay khỏi cát.
Biếc xanh em mãi chớp sáng bầu trời.
Điều có thể đã hoá thành không thể.
Biển bạc đầu nông nổi tuổi hai mươi

Biển núi em và sóng

Đỗ Trung Quân

Xin cảm ơn những con đường ven biển
Cho rất nhiều đôi lứa dẫn nhau đi
Cám ơn sóng nói thay lời dào dạt
Hàng thùy dương nói hộ tiếng thầm thì

Anh như núi đứng suốt đời ngóng biển
Một tình yêu vươn chạm tới đỉnh trời
Em là sóng nhưng xin đừng như sóng
Ðã xô vào xin chớ ngược ra khơi

Anh như núi đứng nghìn năm chung thủy
Không ngẩng đầu dù chạm tới mây bay
Yêu biển vỗ dưới chân mình dào dạt
Dẫu đôi khi vì sóng núi hao gầy…

Cám ơn em dịu dàng đi bên cạnh
Biển ngoài kia xanh quá nói chi nhiều
Núi gần quá – sóng và em gần quá
Anh đủ lời để tỏ một tình yêu.

Núi và biển Nha Trang

Hồ Tịnh Tâm
 

Núi tràn xuống biển núi lừng lững
Biển chạm tận trời biển mênh mông
Nha Trang cát trắng khoe nho tím
Ta chẳng khoe em dại dột lòng.

Biển , Núi, Em và Anh

(Chưa rõ tác giả)

Ở một nơi núi thò chân xuống biển
Khoảng trống nhỏ nhoi là bãi cát ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Tự bao giờ núi và biển sinh đôi

Núi lấn biển cứ nhoài người ra mãi
Biển xô vào nên sóng vỗ âm vang
Em yêu núi nên ngồi ngăn sóng lại
Anh dang tay sợ núi lấn ra dần

Ta đâu biết núi một đời yêu biển
Gió đại ngàn tâm sự mấy nghìn năm
Biển thầm lặng nằm tương tư dáng núi
Nỗi u hoài thành sóng vỗ mênh mang

Bãi cát ta ngồi nhỏ nhoi như vạt áo
Là đại dương của biển đấy em ơi
Là lưng thấp đèo cao núi không leo nổi
Biển kế bên mà chẳng thể ôm vào

Cái khoảng cách giữa hai ta cũng vậy
Một găng tay dù vời vợi muôn trùng
Em xích lại hay chờ anh xích lại
Biển xô vào sao núi cứ phân vân?

Nếu lỡ hẹn, biển vẫn nằm nguyên đấy
Sóng ra khơi rồi sóng lại quay về
Núi giận dỗi, núi chẳng đi đâu được
Trói buộc rồi tình ái với nhiêu khê

Anh yêu biển nhưng anh không là biển
Khi xa nhau dẫu biết lối quay tìm
Em yêu núi và em không là núi
Bước chân nào dừng lại với thời gian!

Cho nên núi dẫu thò chân xuống biển
Vẫn chừa ra một khoảng trống ta ngồi
Em yêu núi còn anh thì thích biển
Vẫn để dành một nỗi nhớ chia đôi

 

Advertisement

1 thought on “Khát khao xanh

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s